Nơi lưu luyến chúng tôi nhất chính là con đường dẫn đến cửa biển Thuận An, đi ngang một quán bán bánh ép - đặc sản chỉ có ở Thừa Thiên - Huế. Đó là quán Cây Xoài (số 75 Hoàng Quang, thị trấn Thuận An, huyện Phú Vang).
Bánh ép là món ăn dân dã nhưng không kém phần cầu kỳ bởi cách chế biến, nhất là giai đoạn chuẩn bị nguyên liệu. Bột sắn sau khi nhồi kỹ, vắt thành từng miếng mỏng hình tròn. Thịt nạc được cắt thành lát mỏng ướp gia vị rồi xào sơ, trộn cùng với một ít hành, ngò rí. Sau khi làm nóng khuôn bánh trên bếp than đỏ rực, cô chủ quán sẽ dùng bẹ chuối bôi lên khuôn ít dầu ăn để chống dính rồi đặt một miếng bột sắn và một ít thịt nạc lên trên, ép lại khoảng 7 đến 8 giây. Sau khi ép lần một, cô mở khuôn ra, tráng một lớp trứng gà đã quấy sẵn, tiếp tục ép thêm lần 2 trong 3-5 giây nữa.
Bánh sau khi được nướng có màu vàng của trứng, ăn kèm với rau sống. Nước chấm ngoài nước tương còn có nước mắm ớt. Nước chấm ở quán Cây Xoài mang hương vị đặc trưng mà không nơi nào có, nó được pha sền sệt cùng với loại ớt được trồng tại Huế, vừa đủ vị mặn khi chấm và vị cay khiến người ăn có cảm giác ngon miệng.
Giá một chiếc bánh ép hết sức bình dân, chỉ 2.000 đồng/cái, nên thu hút rất đông thực khách, từ người địa phương đến du khách cả trong và ngoài nước. Nơi đây còn có bánh ép khô, 5 chiếc bỏ vào một túi, có giá 10.000 đồng. Bánh ép khô có thể để 10 ngày không bị hư.
Đến đất cố đô, dù bận rộn đến đâu tôi cũng đều tranh thủ tìm đến quán Cây Xoài để ăn bánh ép và lần nào cũng phải ăn đến vài chục cái mới thỏa.
Bài và ảnh: Thanh Hiệp/nld.com.vn